Mùa Vu Lan, bố mẹ là hai người trân quý nhất mà mỗi người trong chúng ta đều nhớ tới để tri ân báo hiếu. Nhân dịp Hotcourses phát động chiến dịch “Viết nhân mùa Vu Lan”, Phương Kim đã nhờ chúng tôi gửi đến bố một lá thư rất tình cảm, để chứng tỏ sự bản lĩnh của một cô gái vừa bước qua tuổi đôi mươi.
Lúc nhỏ con gái hay quấn lấy bố. Bố đi đâu con gái lẽo đẽo theo đó. Người ta hay nói con gái rất giống bố, từ dáng đi cho đến khuôn mặt. Con gái lúc bé ngẩn ngơ chỉ thấy thích thích khi được nói thế. Lớn lên rồi ngẫm nghĩ nhiều chuyện con gái mới tự hỏi hay vì con gái giống bố thế mà lúc bé hay dính lấy bố?
Khi con gái vừa từ bụng mẹ lọt ra, bố thể hiện tình yêu bằng sự xúc động đến nghẹn ngào khi nắn nắn bàn tay bé nhỏ của con gái, chạy đi khoe khắp nhà rằng con gái tui xinh lắm: Môi đỏ, da trắng, chân dài. Lớn chút chút, bố bày tỏ tình yêu với con gái bằng một cách khác, nhưng vẫn đầy trìu mến và âu yếm. Con gái không bao giờ khóc khi bố la hay không chở đi chơi được vì bận bịu. Chỉ nhớ lần khóc duy nhất, khóc nức nở khi bố cãi nhau và mang giày đi ra khỏi nhà, con gái ôm chân bố. Bố chỉ cười hiền rồi xoa xoa đầu con gái bảo ở nhà ngoan rồi bố về. Con gái nín khóc và ngồi chờ đợi. Bố về rồi bố gãi lưng cho con gái ngủ ngon lành tới sáng. Bố hay chở con gái đi trên con đường đến sân bay TSN rộng thênh thang. Những ngày gió lồng lộng ngồi rúc người vào lưng bố, con gái thấy vừa ấm áp vừa sờ sợ. Con gái chút xíu mà con đường rộng lớn quá, nhỡ như té khỏi xe mà đi lạc thì sao nhỉ. Con gái ngây ngô tưởng tượng ra những điều vớ vẩn. Nhưng cầm quả bắp nướng đầy mỡ hành thơm lừng cạp ngon lành bố mua cho, con gái ngồi cười tít mắt và quên hết. Bố nhìn con gái lúc lắc quả đầu tóc lưa thưa cười rồi xoa xoa trìu mến.
Càng lớn con gái càng giống bố. Suốt những năm tháng mới lớn đến hiện tại, sự bướng bỉnh làm con gái bắt đầu biết lí lẽ, biết “ngồi xuống và tăm xự như hai người đờn ông”, biết làm đủ trò để đấu tranh cho những điều con gái muốn.
Thời gian trôi đi, khi con gái đã chập chững bước ra đời và nếm những mùi vị khác nhau của cuộc sống quẳng vào: đời không chỉ quẳng trái chanh, thế là còn nhân từ và thuộc về tk 20, mà còn cà chua, dưa lê, và đau nhất là cả đá, điều con gái nhận ra là bố luôn ở bên cạnh con gái, nhưng dưới một cái bóng vô hình. Những cuộc nói chuyện “ngồi xuống và tăm xự như hai người đờn ông” giữa bố và con gái dần đằm thắm hơn, nhẹ nhàng hơn và sâu lắng hơn. Con gái bây giờ đã không biết ngượng có thể bay lại ôm bố hôn chụt chụt vào má, nháy mắt cười lém lỉnh chọc bố tơi bời và hơn hết là ngồi lắng nghe trọn vẹn những lời bố nói từ tận đáy trái tim mình. Con gái không còn những khi buồn nằm úp mặt vào lưng bố xoa xoa tấm lưng trần ấm áp và nói những điều vu vơ... mà biết tự nhớ lời bố dạy và học cách tự chiến đấu, vượt qua khó khăn một mình. Bố dạy con gái phải biết bản lĩnh, trong tất cả mọi khía cạnh của cuộc đời. Bố chia sẻ với con gái những khó khăn bố trải qua, có khi bố chẳng giấu đi giọt nước mắt nào, để chứng minh cho con gái thấy nghị lực của con người là phi thường. Và điều bố luôn hướng con gái đến là sự hoàn thiện bản thân mình mỗi ngày. Vì thế mà khi ai đó hỏi con gái một câu rất học thuật là giá trị cốt lõi của bạn là gì, con gái chỉ nói 3 từ “sự hướng thượng”.
Con gái tự hào vì là con gái của bố, có đôi mắt, chân mày, cái mũi, cái miệng, nụ cười của bố. Khi bực bội, tức giận chỉ để cái chau mày là sự thể hiện. Khi yêu thương chỉ thể hiện một cách vừa đủ và chân thành. Khi vướng mắc thì tìm đến lối thoát có tên “sự thẳng thắn”. Con gái cảm thấy mình may mắn khi được là con gái của bố. Bố không hay la con gái, chưa từng làm con gái phải đau về thể xác nhưng mọi hành động, lí lẽ, lời nói của bố mỗi ngày là một phần làm nên con gái của hiện tại.
Vì là con gái của bố, con gái sinh ra như một loài hoa dại.
Vì là con gái của bố, con gái không biết nhõng nhẽo, hờn dỗi.
Con gái biết sự nhọc nhằn nằm sau đồng tiền nên không bao giờ dám đòi hỏi thứ vật chất gì mà con gái cho là xa xỉ.
Con gái biết ngượng ngùng khi xoè tay ra cầm đồng tiền từ bố hay người khác đặt vào.
Con gái biết cười đến rơi cả nước mắt khi xoè trước mặt bố những tờ tiền đầu tiên mình kiếm được và dúi vào tay bố, dù nó rất rất ít.
Con gái biết phải tự cắn răng vượt qua nỗi buồn, sự tổn thương và cô đơn.
Vì là con gái của bố, con gái biết thay ổ điện, vác đồ nặng, và tự làm tất cả mọi thứ một mình.
Vì con gái thì phải bản lĩnh, bố dạy thế.
Con gái đã lớn, bố biết, thế nhưng khi con gái buồn mà không nói, hay cãi nhau với mẹ, bố hiểu cho con gái nên xoa xoa tóc. Trong suốt hai mươi mấy năm trôi đi, dù mọi thứ có thay đổi thì có duy nhất một điều con gái biết là mãi mãi đó là cái xoa xoa tóc của bố dành cho con gái. Hành động ấy còn vượt lên cả bất kì lời khuyên nào. Chỉ cần được bố xoa xoa tóc trong yên lặng, con gái biết mình có thể vượt qua mọi trở ngại. Vì là con gái của bố, nên con gái biết khóc khi nhìn thấy bố rơi nước mắt. Biết tự nhủ phải cố gắng khi nhìn thấy bố nhìn ví và thở dài. Biết ôm bố xoa xoa lưng và cố gắng kìm nước mắt khi bố say và nói những điều đầy mặc cảm.
Con gái dành ra một chút thời gian ít ỏi viết cho bố như một sự biết ơn, và hơn hết là như một lời tự nhắc nhở bản thân trong những ngày khó khăn gần đây. Khi làm con gái không phải lúc nào cũng thật tuyệt, nhưng vì là con gái của bố, nên phải sống cho xứng đáng hai từ bản lĩnh.
Loạt bài Viết nhân mùa Vu Lan bởi bạn đọc Hotcourses
>> Con đã lớn khôn từ gánh hàng của Mẹ
>> Khi còn nhỏ
>> Cám ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con
>> Mùa Vu Lan đầu tiên gửi bố và mẹ yêu dấu